Tôi luôn luôn bám lấy suy nghĩ rằng mỗi người trong chúng ta đều có thể làm được điều gì đó bé nhỏ để giảm bớt một phần nỗi thống khổ của nhân loại.

I have always held firmly to the thought that each one of us can do a little to bring some portion of misery to an end. (Albert Schweitzer)

-----------------------------------------------------------------------

Hà Nội: Tình cảnh nguy kịch của cậu bé 10 tuổi cần được ghép tim

(Tổ chức từ thiện Hà Nội) - Đứng trước hình hài bé nhỏ của cậu con trai 10 tuổi đang được hỗ trợ bởi các loại thuốc và máy móc để duy trì sự sống, chị Phương vật vã, có lúc lại quỵ hẳn xuống nền bệnh viện mà van xin con đừng chết. Bất ngờ phát hiện cơ tim giãn, suy tim giai đoạn cuối bé Đạt chỉ có thể sống được nếu tiến hành ghép tim còn lại tất cả các phương pháp khác đều không còn tác dụng.

Phát hiện giãn cơ tim, suy tim giai đoạn cuối, tính mạng của cậu bé Đạt đang vô cùng nguy kịch và đếm ngược từng ngày.

Cuối ngày, khi nhà nhà đã xong xuôi bữa cơm tối nhưng ê kíp các bác sĩ tại khoa Phẫu thuật Tim mạch lồng ngực của bệnh viện Việt Đức vẫn đang rất căng thẳng bởi ca bệnh của bé Nguyễn Thành Đạt (10 tuổi). Đã liên hệ đi mọi chỗ để tìm cách cứu em, PGS.TS Nguyễn Hữu Ước - Trưởng khoa bày tỏ sự ái ngại: “Chúng tôi đang đau đầu rất nhiều về ca bệnh của cháu vì hiện chưa tìm được nguồn nào hỗ trợ cho gia đình cả. Cháu bé mới phát hiện bị cơ tim giãn, suy tim đã ở giai đoạn cuối rồi nên mọi phương pháp là gần như không còn tác dụng nữa, giờ cháu chỉ có 1 cơ hội sống duy nhất là được ghép tim.

Em chỉ có thể sống được nếu như được ghép tim với chi phí lên đến 700 triệu đồng.
Giới thiệu:

Tổ chức từ thiện Việt Nam


Trong khoảng thời gian gần 1 năm thì mới có người hiến tạng và rơi vào đúng thời điểm này có người hiến quả tim cho cháu Đạt. May mắn tiếp nữa đó là các chỉ số mà chúng tôi đo được giữa người cho và người nhận là có thể ghép được. Như vậy cơ hội sống của cháu Đạt vẫn còn nhưng vấn đề là về kinh phí lên đến hơn 700 triệu đồng gia đình cháu không thể lo được dù đã bán hết nhà cửa và đi vay mượn các nơi”.

Dù đã rao bán nhà và đi vay khắp mọi nơi chị Phương cũng mới chỉ vay được 200 triệu đồng.

Sau những chia sẻ về chuyên môn, bác sĩ Ước nhấn mạnh đây là cơ hội sống duy nhất của Đạt bởi nếu không ghép thời gian sống của em chỉ có thể tính bằng ngày với sự hỗ trợ của các loại thuốc tốt, còn nếu không thì chỉ trong tích tắc là em sẽ mãi mãi ra đi. Đó là điều chắc chắn bởi tim của em đã giãn quá to và không thể nào co bóp được nữa. Để chúng tôi dễ hình dung anh còn ví von với người bình thường chỉ cho 1 tí thuốc trợ tim thì tim đập như con voi còn với cháu Đạt này thì cho cả con voi, tim cháu vẫn chỉ đập có 1 tí.

Hàng ngày chăm con, Đạt đau đớn quá nên bảo mẹ sao không đau hộ con. Lời nói của con khiến chị như đứt ra từng khúc ruột.

Hơn ai hết nắm được tình hình của con nên chị Phương liên tục ngất lên ngất xuống vì không chấp nhận được sự thật quá ư nghiệt ngã này. Chị bảo bình thường con chỉ nhỏ hơn các bạn ở lớp còn sức khỏe bình thường, cách đây 6 tháng con ho như bị cảm cúm nhưng uống thuốc nhiều không khỏi, lúc đó gia đình mới cho con đi khám thì phát hiện con bị tim nặng. Tuy nhiên bản thân chị không thể ngờ diễn biến bệnh của con lại xấu đi nhanh đến vậy.

Con có cơ hội sống nhưng gia đình không biết xoay sở ở đâu ra tiền cứu con.

“Hàng ngày chăm con, nó cứ khóc suốt thôi vì đau mà lại không ăn được gì. Có lúc đau quá, cháu nói cứ mếu máo bảo sao mẹ không đau hộ con với, con không chịu được. Nghe con nói thế, ruột gan chị như có ai đang cắt đi mất, đau đớn lắm nhưng chẳng biết làm gì cho con cả”.

Chị Phương kể trong tiếng nghẹn ứ và hai hàng nước mắt cứ thi nhau chảy ra ướt nhèm. Ở nhà hai vợ chồng cùng đi làm thuê, anh đi làm mộc, còn chị đi may cố gắng cũng chỉ đủ tiền ăn học cho hai con, đùng cái bé Đạt bệnh khiến anh chị lao đao, nhà cũng đã rao bán, tiền cũng đã đi vay các nơi được 200 triệu, chị lại nóng lòng như lửa đốt bởi thời gian dành cho con không còn nhiều. Không nén được nỗi đau và sự mất mát, chị lại gục đầu xuống mà than: “Nuôi con 10 năm rồi em ạ, nó có mệnh hệ gì chị cũng chết theo nó luôn thôi…”

Gương mặt và ánh mắt của con nhìn chúng tôi như 1 điều ám ảnh.

Trong phòng bệnh, cậu bé khá mệt nên không nói gì. Duy chỉ có đôi mắt là mở to nhìn chúng tôi như 1 điều ám ảnh. 10 tuổi em còn quá nhỏ để hiểu về căn bệnh của mình và chắc hẳn cậu bé còn mơ ước nhiều lắm ngày được ra viện để tiếp tục đến trường cùng bè bạn. Nắm chặt đôi bàn tay của mẹ, Đạt không nói gì, chỉ có gương mặt em là sáng bừng lên giữa nhưng dây rợ và những tiếng tích tích của các loại máy móc… khiến chúng tôi cũng thót mình thảng thốt lo sợ cơ hội đến rồi nhưng sẽ lại để tuột mất em?

Mọi đóng góp của các nhà hảo tâm xin gửi về:

Chị Nguyễn Thị Mai Phương (thôn Tiền Huân, xã Viên Sơn, thị xã Sơn Tây, Hà Nội). Số điện thoại: 01678375298

Hiện chị Phương đang chăm con trong phòng cấp cứu tầng 3, Khoa Phẫu thuật tim mạch lồng ngực bệnh viện Việt Đức

Xem thêm bài khác của Tổ chức từ thiện Việt Nam: